Chuyện Ma Ở Sài Gòn: Chết Tức Tưởi. Đây là một câu chuyện ma có thật ở Sài Gòn được tác giả Phạm Đức Minh biên tập lại và thể hiện qua giọng đọc MC Nguyễn Huy. Mời quý vị cùng lắng nghe câu chuyện Chết Tức Tưởi. Giọng đọc: MC Nguyễn Huy. Tác giả: Phạm Đức Chương 39: Đại ca gặp chuyện không may. Trước. Tiếp. Advertisement. Lạc Tú lắc đầu, sau đó đưa ra một chiếc khăn giấy, ra hiệu cho Vương Phi lau vết máu trên mặt đi. Có người đến rồi! …. Trong một văn phòng lớn trên lầu hai của quán bar, Lạc Tú tựa đầu vào sô pha luc hành vi dân su; + Nguði chua dú 15 tuði, nguði han chê näng luc hành vi dân sv, nguði mât näng luc hành vi dân sv theo quy dinh cúa pháp luât Viêt Nam rnð tài khoån thanh toán thông qua nguði dai diên theo pháp luât. + Nguði có khó khän trong nhân thúc, làm chú hành vi theo quy dinh cúa 1. Tào Phi từ trần, Mạnh Đạt khởi nghĩa 2. Lý Nghiêm khuyên phong cửu tích, Gia Cát Lượng vẫn khiêm nhường 3. So sánh quân lực giữa Ngụy và Thục 4. Có thể với xuất sử biểu, quỷ thần cũng phải khóc than Lời bình của Trần Văn (audio) Phụ chương Quan điểm thực dụng, kế sách tăng cường nội bộ Modbus interface ban du chay trén RS-292, nhumg cAc thyc hién Modbus sau nhét dung RS 485 vi né cho phép khodng céch l6n,téc d cao va kha nding cia mot mang mullirop thyc sw. Trong thot glan ngén hang tram nha san xuat thyc hién hé théng théng diép Modbus trong thiét bj clia ho va Modbus tré thanh chuan cho céc mang truyén tai gian hàng Tham quan nhà máy Cao su Két nói B2B Nhà sån xuat cao su thô CHíNH (KHOÅNG 71") Diên Tích Tróng Cao Su Viêt Nam coo Sån Iddng Cao Su Viêt Nam Biêu thê hiên su täng trúdng cua diên tích tróng va sån lÚdng Cao su Viêt Nam Khu vuc E)ông Nam Á Ià khu vetc tróng cao su quan trong nhát trên thé gidi. tCSDXz. Chương 563 “Em có biết chuyện này nguy hiểm như thế nào không ha?” “Mặc dù Giang Hạ Hàn là học trò của anh, nhưng nếu nhỡ đầu cậu ta thực sự bị Thánh Giáo mê hoặc thì sao?” “Em có bao giờ từng nghĩ, nếu có chuyện gì xảy ra với em thì anh phải làm sao? Thi Nguyệt của chúng ta phải làm sao không?” Nghe tiếng nói giận dữ trầm thấp của Diệp Phùng, Hà Tố Nghi đột nhiên cảm thấy đau lòng, trong mắt nhanh chóng như phủ một làn sương “Em… Em xin lỗi, em cũng chỉ muốn giúp anh mà thôi.” Nhìn thấy bộ dạng đáng thương đáng thương của Hà Tố Nghi, trong lòng anh đang tràn đầy tức giận bỗng chốc hóa thành hư vô! Những tia bất lực lóe lên trong mắt Diệp Phùng, anh có thể làm gì với người phụ nữ của chính mình đây? Anh chỉ có thể âm thầm niệm chú ba lần trong lòng mình. Bản thân đã quen với nó rồi! Bản thân đã quen với nó rồi! Bản thân đã quen với nó rồi! Thấy Diệp Phùng không lên tiếng, Hà Tố Nghi bực bội đi về phía trước, nhấc ngón chân lên, đi đến ghé vào tại Diệp Phùng, hơi thở nhè nhẹ vờn qua tai anh “Em sai rồi, lần này anh có thể tha thứ cho em một lần này được không? Đúng rồi, lần này em còn có những thu hoạch bất ngờ nữa” “Đó là một số tin tức về Giang Hạ Hàn, anh sẽ rất quan tâm!” Diệp Phùng nhìn bầu trời bên ngoài, liền nói với cô “Chuyện này ta sẽ nói sau, em vừa mới trở về, cứ phải nghỉ ngơi thật tốt đã!” “Vậy thì anh lại đi đâu vậy?” Trong mắt Diệp Phùng lóe lên một tia sáng lạnh lùng “Anh cần phải đi giải quyết việc của chính mình đã!” “Diệp Phùng!” Hà Tố Nghi cũng đứng lên, một người thông minh như cô, làm sao có thể không hiểu ý đồ của Diệp Phùng, lập tức nói “Đừng làm khó dễ với Thanh Triều, chuyện này không liên quan gì đến anh ta đến!” Diệp Phùng hơi nheo mắt lại “Đừng lo lắng, cậu cả Hoàng này không có gì đáng để anh phải quan tâm đâu!” Ánh mắt Hà Tố Nghị đảo qua, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười “Nếu không phải vì Thanh Triều gặp rắc rối, vậy anh định đi kiếm một số lợi ích từ Học viện Thiên Cơ ư?” Diệp Phùng nhưởng mày, sau đó cô liền chạy tới tóm lấy tay anh nói “Nếu đúng là như vậy, em đề nghị anh dẫn em đi cùng!” “Dù sao em cũng là người bị hại tại hiện trường, như vậy ta có thể giành lấy thế chủ động!” Diệp Phùng liếc nhìn cô thật sâu, lúc trước khi hai người ở bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng là anh tự mình đến giải quyết cho cô. Thời gian trôi qua, Diệp Phùng gần như đã quên mất Hà Tố Nghi không phải là chỉ là một cô gái được nuôi chiều như một bông hoa Làm thế nào một người phụ nữ mạnh mẽ có thể xoay chuyển cả một trung tâm mua sắm lại có thể trở thành một kẻ tầm thường được cơ chứ? Nghĩ đến những gì Hà Tố Nghi vừa nói, muốn sánh vai cùng chính mình trải qua vô số gió sương và mưa bão, thôi vậy, hiện tại vấn đề này cũng có thể tính là một trải nghiệm! Nghĩ đến đây, Diệp Phùng gật đầu với cô “Được rồi!” Đúng lúc này, bên ngoài sân của Mạc Hành Chỉ, dưới sự thuyết phục của Khổng Hàm Tuấn, những học sinh biết rõ sự thật bắt đầu dần dần rời đi, trong phòng của Mạc Hành Chỉ, hai người Khổng Hàm Tuấn và Trình Dịch đã xuất hiện ở trong đó! Khổng Hàm Tuấn nhìn tập giấy dày cộp trước mắt, sắc mặt tái xanh, Trình Dịch nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, thứ anh ta nhìn thấy trong tay đương nhiên là tất cả thông tin tình báo về học viện Thiên Cơ mà liên minh hacker đã thu thập được! “Viện trưởng Khổng, đây là tư liệu mà thầy đã lệnh cho tôi thu thập, ngài có thể đọc rõ không?” Khổng Hàm Tuấn hít một hơi thật sâu, hai tay run rẩy, không thể che giấu được lửa giận trong lòng, ông ta vẫn luôn biết có người trong học viện Thiên Cơ đang gây rối và phá hỏng thanh danh, nhưng ông ta không ngờ rằng nó lại tràn lan như vậy, thậm chí là cả trưởng lão và một số người lớn tuổi cũng có tham gia trong đây, toàn bộ lãnh đạo học viện Thiên Cơ liên quan đến hơn một nửa “Đế Sư Diệp, ý của anh là?” Khổng Hàm Tuấn kìm lại sự tức giận của mình và nói. “Thầy nhờ tôi đưa những thứ này cho viện trưởng Khổng, ngoài ra không có mệnh lệnh nào khác. Dù sao đây cũng là việc riêng của học viện Thiên Cơ. Chúng tôi người ngoài tốt nhất vẫn không nên xen vào!” “Nhưng thầy tôi nghĩ rằng Học viện Thiên Cơ là hình mẫu cho tất cả những học giả trên khắp muôn nơi, không nhẫn tâm nhìn học viện đi xuống. Đó là lý do tại sao tôi được yêu cầu đưa những thứ này cho viện trưởng Khổng Còn về những gì nên làm tiếp theo, thì đều sẽ không có chút liên quan đến chúng tôi!” Không có chút liên quan nào? Thật sự không có chút liên quan nào không, Diệp Phùng sẽ thực sự chủ động giao những thứ này không? Diệp Phùng rất thông minh, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh đương nhiên biết ý định của Khổng Hàm Tuấn để anh kiểm tra toàn bộ học viện Thiên Cơ, nhưng con người của Diệp Phùng là có thể dễ dàng bị người khác lợi dụng không? Vì nếu đã muốn chơi, bản Đế Sư sẽ cùng các người chơi một trận lớn! Nhìn vật chứng trước mặt, kẻ đang gặp rắc rối đã biến thành Khổng Hàm Tuấn, vốn dĩ ông ta nghĩ, cho dù Học viện Thiên Cơ đổ nát, nhiều nhất chỉ có một phần ba số người, với thủ đoạn của ông ta thì vẫn có thể khống chế được cục diện, nhưng hiện giờ lại vượt quá nửa mất rồi! Thực lực của những người này đủ để chống lại hắn, thậm chí còn cao hơn một chút, muốn đối phó hết thảy thì vẫn chưa biết được ai thắng ai thua! Tuy nhiên, người già đời đến mức thành tinh như ông ta đương nhiên biết ý đồ của Diệp Phùng, nếu mời Diệp Phùng đến giúp học viện dọn dẹp hết đống thối nát kia trên danh nghĩa đứng đầu học viện Thiên Cơ, Diệp Phùng nhất định sẽ bằng lòng. Nhưng ông ta cũng biết, Diệp Phùng là loại người như thế nào. Làm sao có thể làm cuộc trao đổi dốc sức ra mà không thu về được gì như thế này? Đặc biệt là với thế cục của Học viện Thiên Cơ bây giờ, Khổng Hàm Tuấn còn không cần phải nghĩ tới, nếu Diệp Phùng không đâm ông ta một nhát thật đau, thì nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ Mời Phật thì dễ, tiền Phật mới khó. Đúng lúc này bên ngoài có âm thanh, Trình Dịch mở cửa ra, nhìn thấy Diệp Phùng đã trở lại, bên cạnh còn có một người phụ nữ, nhìn thấy hai người bọn họ, Trình Dịch lập tức cúi đầu cung kính “Thầy, cô Nghe thấy Diệp Phùng đã trở lại, Khổng Hàm Tuấn điều chỉnh lại cảm xúc và bước ra khỏi phòng “Bà Diệp, đã chịu nhiều hoảng sợ rồi. Ông già này, thay mặt cho Học viện Thiên Cơ, muốn xin Tiếng của Khổng Hàm Tuấn đột ngột dừng lại, đôi mắt già nua của ông ta đột nhiên mở to, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hà Tố Nghi, nhất thời không có chút phong thái nào! Chương 500 Khi bóng dáng của người tới dần dần xuất hiện dưới bóng đèn thì Địch Lợi Tư kinh ngạc kêu lên một tiếng “Diệp… Diệp Phùng?” “Sao… sao anh lại ở đây?” Diệp Phùng cong môi cười “Tôi không ở đây vậy nên ở đâu chứ?” “Ở nhà A Minh Hãn à?” Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu khà, nếu như tôi đoán không nhầm thì ông chính là người của đại vương tử Trát Mộc Lí nhỉ?” “Thiên Triều chúng tôi có một câu nói, gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng” “Ông cho rằng bỏ tiền ra để mua chuộc quản gia của A Minh Hãn khiến ông ta gọi điện thoại lừa tôi đi mất sau đó bắt cóc vợ tôi thì có thể uy hiếp được tôi sao?” “Nhưng ông không hề biết rằng đối với bình pháp của Thiên Triều chúng tôi thì tam vương tử còn thông thạo hơn các người nhiều. “Ông sắp xếp người ở bên cạnh A Minh Hãn thực ra anh ta đã sớm biết điều đó rồi. Mỗi lần có thông tin gì báo tới các người đều là những chuyện mà A Minh Hãn muốn các người biết mà thôi” Nghe thấy thế mà Địch Lợi Tư trợn tròn mắt ra. Thì ra trăm phương ngàn kế mà bọn họ nghĩ ra, không ngờ rằng trong mắt đối phương lại chỉ là một câu chuyện cười. Ông ta phải lập tức đi tới tìm đại vương tử ông ta nhất định phải nói chuyện cho đại vương tử biết mới được. Diệp Phùng có thêm A Minh Hãn thì thế lực hiện tại đã không phải là người mà đại vương tử có thể đối phó được rồi. Không thể không nói Địch Lợi Tư chính là một thuộc hạ rất tốt, tới lúc này rồi mà ông ta vẫn nghĩ tới chủ của mình. Còn Nhiếp Binh khi cảm nhận được sát khí nồng nặc của Diệp Phùng thì cũng không trụ được nữa. Giây phút này anh ta mặc kệ thân phận của Địch Lợi Tư là gì, anh ta một tay nắm lấy cổ áo ông ta tức giận hét lên “Địch Lợi Tư “Con mẹ mày mau nói thật cho tao. “Cái người ở Thiên Triều tên là Diệp Phùng này rốt cuộc có thân phận như thế nào?” Ồ? Gây chuyện với tôi mà lại không biết rõ thân phận của tôi à?” Diệp Phùng nhìn Nhiếp Binh sau đột nhiên cười”Nếu đã như thế thì tôi xin tự giới thiệu một chút vậy.” “Tôi là Đế sư của Thiên Triều tên là Diệp Phùng. Bùng. Nhưng một tia chớp nổ lên giữa trời, Nhiếp Binh sững sờ tại chỗ. Một trận ớn lạnh lan tỏa toàn thân như kiểu đang bị rơi xuống hầm băng. Vừa nãy anh ta đã làm gì? Muốn bắt người phụ nữ của để sư ư?Con mẹ nó chẳng phải là đang chế mình sống quá lâu cho nên đang tìm cái chết sao? Bich. Một quyền đấm Địch Lợi Tư bay ra xa, gương mặt của Nhiếp Bình tràn đầy tuyệt vọng, hai mắt của anh ta tức giận như phun ra lửa “Địch Lợi Tư.” “Con mẹ mày đồ khốn khiếp. “Mày cố tình lừa tao. Sau đó Nhiếp Binh quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Diệp Phùng, anh ta hít một hơi sâu. Tuy rằng đây là lần đầu tiên anh ta gặp Diệp Phùng, nhưng mà đối với danh tiếng của anh ấy thì Nhiếp Binh đã nghe quen tai rồi. Tuy rằng Dong binh đoàn Venom có một vị trí nhất định trong mảnh đất xã hội đen nhưng mà thế lực đứng thứ nhất ở đó vẫn thuộc về Vương Khinh Lâm cũng chính là học trò của người này. Ra tay với Diệp Phùng thì không cần người khác động tay mà chỉ cần một mình Vương Khinh Lâm thôi cũng đủ khiến anh ta sống không bằng chết rồi. Thân là một công ty lính đánh thuê nên không ai rõ bằng anh ta sự đáng sợ và khủng bố của Vương Khinh Lâm. Chết tiệt. Nhiếp Binh rất tuyệt vọng, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng khóc lóc nói “Đế sư đại nhân, tôi cũng chỉ là bị lừa mà thôi.” “Nếu như tôi biết người mà tên khốn Địch Lợi Tư muốn tôi đối phó là anh thì có cho tôi ba lá gan tôi cũng không dám có một phần bất kính nào cả. Nhìn bộ dạng rơi nước mắt của anh ta thì khỏe môi của Diệp Phùng hơi cong lên “Không sao, tôi tha cho anh.” Nhiếp Binh chết kinh. Giống như việc anh ta đang nghe thấy một chuyện rất khó tin, anh ta nghi ngờ nhìn Diệp Phùng “Anh… anh nói thật sao?” “Bồn để sự trước giờ không biết nói dối” Nhiếp Binh hít sâu một hơi, sau đó bò dậy vội vã muốn rời đi. Nhưng trong đáy mắt của anh ta lóe lên một tia hận thù sâu sắc. Diệp Phùng hiện tại anh rất mạnh tôi không phải là đối thủ của anh. Nhưng ngàn vạn lần đừng để tôi có cơ hội nếu không tới lúc đó ông đây sẽ rửa nỗi nhục này gấp trăm nghìn lần và sẽ tàn nhẫn hơn. Nhiếp Binh đứng dậy thử bước hai bước lại nhìn thấy Diệp Phùng vẫn đứng im ở chỗ đấy không hề đuổi theo anh ta cho nên anh ta cũng yên tâm vội vàng rời đi. Nhưng mà chưa đi được mấy bước thì bóng dáng của Nhiếp Bình lại lùi lại về sau. Trước mặt anh ta chính là người đàn ông mặc áo khoác màu trắng đang chăn trước mặt anh ta. “Chính là anh đã khiến tên hề bị thương thành bộ dạng này? Người đàn ông mặc áo khoác màu trắng gương mặt lạnh băng đáng sợ. “Đế để sư đại nhân, anh có ý gì chứ?” “Chẳng phải anh nói sẽ bỏ qua cho tôi sao?”Nhiệp Bình nhìn về phía Diệp Phùng. Mà người phía sau lại dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta. Tôi nói rằng tôi sẽ bỏ qua cho anh chứ tôi đầu có nói người khác cũng sẽ bỏ qua cho anh chứ. Anh Đồng tử của Nhiếp Binh co rút lại, khi anh ta cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người đàn ông áo trắng kia lại khiến anh ta nhớ tới những thủ đoạn giết người tàn nhẫn vừa nãy khiến Nhiếp Bình nhất thời điên rồ lên “Diệp Phùng, anh đường đường là một đế sư mà lại nói không giữ lời sao?” “Khà khà, xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt rồi. Diệp Phùng chỉ tay về phía ba người kia và lạnh nhạt nói “Tôi lại giới thiệu cho anh mộtchút vậy.” “Bọn họ không phải là học trò của tôi.” “Họ là những sát thủ hàng đầu tới từ Cửu Lang của Thiên Triều, anh có thể gọi bọn họ là Cửu Lang” Đúng thế, lần này Diệp Phùng không hề mang theo học trò của mình. Nhưng từ lúc chủ nhân của Cửu Lang đưa tín vật cho anh thì anh thuận lợi trở thành chủ của Cửu Lang. Nhóm những người có thực lực mạnh mẽ mà lại giỏi che giấu thân phận này trở thành vệ sĩ giỏi nhất của Diệp Phùng. “Không! Anh không thể giết tôi, anh không thể giết tôi.” Trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên tia hoảng loạn, anh ta không kìm được lùi về Phùng hơi nghiêng đầu một chút “Nếu như anh đã tới đây để giết tôi vậy thì tại sao tôi lại không thể giết anh?” “Diệp để sư, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết mình sai rồi.” Đối diện với sự cầu xin của anh ra thì Điệp Phùng lạnh nhạt mở miệng nói “Có những lúc không phải anh cứ xin lỗi là người khác nhất định sẽ chấp nhận. “Anh” Nhìn bộ dạng không nhường bước của diệp Phùng thì trong đôi mắt của Nhiếp Binh lóe lên sự điên cuồng”Diệp Phùng anh đừng có mà ức hiếp người quá đáng.” “Tôi nói cho anh biết Dong binh đoàn Venom của tôi còn có hàng trăm nghìn anh em và các cao thủ hàng đầu.“Ồ ? Thế thì sao?” Diệp Phùng lạnh nhạt trở “Sao ư? Đôi mắt của Nhiếp Bình hung hãn “Nếu anh dám động vào một sợi lông của tôi thì các anh em của tôi nhất định sẽ báo thù cho tôi.” “Tôi không tin rằng đối diện với sự báo thù của hàng trăm người mà anh và người nhà của anh vẫn an toàn sống sót. Ai mà biết được Diệp Phùng lại hơi vểnh khỏe môi lên “Vậy nếu tôi không giết anh thì anh có báo thù lại tôi không?” Một câu nói này khiến biểu cảm trên mặt Nhiếp Binh chết khiếp. Từ trước tới giờ Nhiếp Binh anh ta là một người có thù tất báo, giờ mọi chuyện đã nhảo loạn như thế này rồi, Nhiếp Binh làm sao có thể thời trên mặt anh ta hoảng loạn, vừa muốn nói cái gì đó thì Diệp Phùng lại tiếp tục nói “Anh ngàn vạn lần đừng có nói với tôi rằng chỉ cần tôi tha cho anh thì anh sẽ không trả thù tôi nhé, tôi không tin đầu. Mà cho dù lời anh nói có là thật đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không tin đầu.” Một câu nói này thôi khiến con đường sống của Nhiếp Bình hoàn toàn bị chặn mất. Nhìn đối thủ từng bước một tiến về phía mình thì cuối cùng Nhiếp Binh cũng cảm nhận được cái chết đang bị đe dọa, nó đang đến gần bản thân. “Anh.. anh không được tới đây. Tôi là lão đại của Dong binh đoàn Venom, tôi còn có một người anh trai nữa, anh ấy… Khu!Đột nhiên từ bụng truyền tới một trận đấu nhỏi, khóe miệng Vu Thọ nhếch lên sự tàn nhẫn “Da của anh, tôi lấy vậy.” Diệp Thiên, từ nhỏ lúc leo lên núi đã bắt gặp một đạo sĩ rồi bái làm thầy. Tuy nhiên, chỉ sau một tai nạn, cậu mới thật sự bắt đầu dấn thân vào con đường bói toán phong thủy đầy huyền ảo...Câu chuyện về đề tài bói toán phong thủy này được độc giả đánh giá rất cao ở Trung Quốc Đại Lục, nơi tác giả phát hành nó lần đầu tiên. Bạn đang đọc truyện Thiên Sư Tái Xuất của tác giả T H E. “Diệp Phùng, tôi van anh, cứu Thi Nguyệt với!”“Con gái anh sắp bị họ rút cạn máu tươi rồi!”“Van anh cứu con bé đi! Cứu con bé đi!”“Bọn tôi đang ở bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương...”Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang, không còn có giọng nói...“Đây... Đây là giọng của Tố Nghi?”Trên bục giảng, người đàn ông vốn còn nho nhã bỗng chốc bùng nổ sát khí ngập trời, lan tràn khắp phòng học. Con gái của mình?!Con gái của Diệp Phùng ta đây ư?“Tố Nghi!” Diệp Phùng vội nói “Thi Nguyệt mất máu quá nhiều, nếu còn kéo dài thời gian thì con bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Chúng tôi đều là máu gấu trúc hiếm thấy, chỉ khi nào tôi truyền máu cho con bé thì mới có thể cứu nó! Hãy tin tôi, Thi Nguyệt cũng là con gái của tôi mà”Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Lãi Được Bé Yêu hoặc Liệt Húc Thanh Hà Chương 37 Vịt chết mạnh miệng Cao Nhật Túc kích động nói “Thưa thầy, khoảng thời gian trước thầy cưới vợ, đáng nhẽ tôi phải bỏ lại hết mọi chuyện để đến dự lễ cưới, nhưng vì tôi lỡ bị ngã gãy chân nên phải nằm viện, vừa xuất viện tôi đã lập tức chạy. đến đây! Thầy là thầy của tôi, vốn nên để tôi đến nhà thăm thầy, sao có thể làm cho thầy vất vả tới thăm tôi chứ? Với lại thầy tới mà sao không báo cho tôi một tiếng? Tôi còn đích thân ra cửa nghênh đón thầy!” “Ha ha…” Diệp Phùng cười như không cười “Nghênh đón gì nữa, có người bảo tôi giống công nhân thông bồn cầu, bảo vệ trước cửa công ty anh mới cho tôi vào đây.” Nghe vậy, Liễu Thanh Thủy nóng nảy liên tục bước lên giải thích “Tổng giám đốc, không phải như thế, anh nghe em giải thích…” Chát! Cao Nhật Túc giơ tay cho cô ta một cái tát, má phải của Liễu Thanh Thủy nhanh chóng sưng lên. Anh ta lạnh lùng nhìn Liễu Thanh Thủy “Cô dám sỉ nhục thầy của tôi hả?!” Cao Nhật Túc hoàn toàn nổi giận. Bảy năm trước, anh gây dựng sự nghiệp thất bại, nợ một khoản tiền kếch xù. Lúc đang định nhảy lầu tự tử thì gặp Diệp Phùng. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, Diệp Phùng đã chỉ ra một con đường sáng cho anh. Chính nhờ con đường sáng này mà Cao Nhật Túc đã chuyển bại thành thắng, công ty càng ngày càng lớn mạnh. Có thể nói nếu không có Diệp Phùng thì sẽ không bao giờ có tập đoàn Thiên Thần như hiện nay. Bảy năm trôi qua, mặc dù anh chỉ gặp Diệp Phùng có nửa tiếng, nhưng trong lòng Cao Nhật Túc, Diệp Phùng chính là thầy của mình. Trong số những người đến xin việc có không ít người là dân cư của thành phố Hướng Dương. Nghe Cao Nhật Túc nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi. “Người… Người này chẳng lẽ chính là người đàn ông đã cưới cô chủ nhà họ Hà một tháng trước?” “Nghe bảo lễ cưới một tháng trước lấy ra cả máy bay xe tăng cơ, thế trận phải nói là kinh dị!” “Chắc chắn không sai đâu! Nói vậy cô gái tên là Hà Tố Nghỉ này chính là cô chủ của nhà họ Hà?” “Chậc chậc, có một người chồng địa vị cao như vậy, sao người ta lại gian lận chỉ vì một chức vị chứ?” Mọi người xì xào bàn tán, mấy ứng cử viên ban đầu nói xấu Hà Tố Nghỉ ăn gian bây giờ đều tái mặt. Cao Nhật Túc đương nhiên không bận tâm tới lời nói của người khác, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Thiên Thành “Người đâu, dẫn cô ta đi, dạy cho cô ta biết nên nói chuyện như thế nào “Đừng! Tổng giám đốc! Đừng làm vậy!” Liễu Thanh Thủy run lên. Cô ta cũng từng nghe nói một ít về những tin đồn đen tối của Cao Nhật Túc, những kẻ chọc giận anh ta đều có kết cục vô cùng thê thảm. Thấy hai gã đàn ông cao lớn lạnh mặt đến gần mình, Liễu Thanh Thủy lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng, van xin “Xin lỗi! Là tôi có mắt không tròng! Tôi mắt chó khinh người! Van anh hãy tha cho tôi đi!” Thấy cô ta khóc rống chảy nước mắt, Diệp Phùng cúi đầu nhìn xuống cô ta “Tôi có thể tiếp thụ lời xin lỗi của cô, nhưng chuyện cô vu khống vợ tôi, có phải cũng nên xin lỗi cô ấy không?” “Cái gì?” Cao Nhật Túc đập tay lên mạnh, mạch máu nổi lên trên cổ, nhìn Liễu Thanh Thủy bằng ánh mắt chỉ hận không thể nuốt sống cô ta “Cô dám nói xấu vợ thầy ăn gian ự? Lúc này Cao Nhật Túc chỉ muốn xé xác Liễu Thanh Thủy. Tạm thời không bàn tới ơn cứu mạng của Diệp Phùng, anh ta là doanh nhân, biết rõ thân phận thật của Diệp Phùng, với sức kêu gọi của Đế Sư thì một khi có quan hệ thân mật với anh, chẳng khác nào được đứng cùng chỗ với các quyền quý đứng trên đỉnh của cả nước. Nếu vợ Diệp Phùng đi làm ở công ty mình thì không thể nghi ngờ là vinh hạnh lớn lao! Thế mà lũ cấp dưới ngu xuẩn của mình lại muốn đẩy xa cơ duyên tuyệt vời này! Thấy Cao Nhật Túc như muốn ăn thịt người, Liễu Thanh Thủy giật mình, ra sức lắc đầu “Tôi không hãm hại cô ta! Người khác có thể làm chứng! Hà Tố Nghi thật sự ăn gian!” Không thể thừa nhận, chết cũng không thể thừa nhận! Trào phúng Diệp Phùng thì cùng lắm là thái độ có vấn đề, nhưng nếu thừa nhận mình vu khống hãm hại Hà Tố Nghỉ thì với cơn giận của Cao Nhật Túc, mình sẽ không thể sống để nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai! Nghĩ tới đây, cô ta lập tức đe dọa nhìn mấy người vừa làm chứng, ánh mắt như đang nói chúng †a đều là người cùng hội cùng thuyền, một người lật ngược lời khai thì ai cũng không thể trốn thoát! Mấy người kia đều hiểu được ánh mắt của Liễu Thanh Thủy, lại thêm kiêng ky thân phận của Diệp Phùng nên chỉ có thể kiên trì gật đầu, khẳng định mình nhìn thấy Hà Tố Nghỉ ăn gian. Chung quy địa vị càng cao thì càng thích sĩ diện, chỉ cần họ không thể chứng minh mình tố cáo giả thì trước mặt bao người, họ không thể làm gì mình. Cao Nhật Túc nhất thời nổi trận lôi đình “Bậy bạ! Vợ thầy có thân phận gì? Sao có thể ăn gian? Người đâu, còn không mau lôi con đàn bà điên khùng này ra ngoài “Tổng giám đốc!” Liễu Thanh Thủy đột nhiên đứng dậy, ra vẻ chính nghĩa “Hà Tố Nghỉ có quan hệ với anh, anh đồng ý cho cô ta đi cửa sau, cho cô ta vào làm là chuyện của anh, chúng tôi là cấp dưới không quản được, cũng không có tư cách quản. Nhưng nếu công †y tin tưởng tôi, cho tôi đảm nhiệm giám khảo thì tôi phải chịu trách nhiệm với công ty, sàng lọc ra nhân tài xuất sắc nhất. Ăn gian chính là ăn gian, anh muốn tẩy trắng cho cô ta thì chẳng phải sẽ khiến những ứng viên muốn gia nhập tập đoàn Thiên Thần của chúng ta thất vọng hay sao?” Sắc mặt Cao Nhật Túc nhất thời trở nên khó coi. Không thể không nói Liễu Thanh Thủy đã bắt được nhược điểm của anh. Nếu mình cố ý biện giải cho Hà Tố Nghi mà không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh cô không ăn gian thì sau khi những người này lan truyền tin đồn, danh dự của tập đoàn Thiên Thần e rằng sẽ bị đả kích nặng nề! “Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt.” Diệp Phùng cười khẽ lắc đầu, bỗng lên tiếng “Đề thi tuyển dụng chức vị quản lý của †ập đoàn Thiên Thần chắc không chỉ có một bộ đâu nhỉ?” Cao Nhật Túc sửng sốt, gật đầu “Đề thi tuyển dụng quản lý của tập đoàn là do giám đốc điều hành tiền nhiệm đặt ra trước khi từ chức, mục đích là để lựa chọn nhân tài xuất sắc cho công ty. Vốn có hai bộ đề, nhưng một bộ đề khác là đề thi tuyển dụng giám đốc, khó hơn đề thi này rất nhiều!” Diệp Phùng mỉm cười “Đã vậy thì chi bằng để vợ tôi làm thử đề thi của giám đốc đi. Nếu thành tích không kém thì ăn gian là thật hay giả chẳng phải đều rõ ràng hay sao?”

truyen thien su tai xuat