Thông thường, các vết sưng thường xuất hiện khi nam giới hoàn thành cuộc phẫu thuật cắt bao quy đầu sau khoảng 4 - 5 ngày. Người bệnh sẽ thấy tại vết mổ có tình trạng sưng tấy và kèm theo cơn đau nhức nhẹ. Không chỉ riêng đối với cắt bao quy đầu, những trường
Bệnh lý về bao quy đầu phải kể đến như hẹp bao quy đầu, dài bao quy đầu, viêm bao quy đầu… nam giới cần hiểu rõ về những bệnh này để tránh những nguy hại mà bệnh gây nên. 1. Hẹp bao
Tuy nhiên, việc cố tỏ ra thoải mái hay nói quá nhiều lại khiến không ít người gặp rắc rối khi chưa lường hết được cách những người khác tiếp nhận hành vi của mình. Dưới đây là 13 điều các "tân binh" không nên nói trong ngày đầu tiên đi làm, theo Business Insider. 1.
Ở giai đoạn đầu, triệu chứng ung thư vòm họng, các cơn ngạt mũi thường xảy ra từng đợt kèm tiết nhầy, chảy máu. Nguyên nhân của tình trạng này, do khối u bắt đầu hình thành, vậy nên khi người bệnh ngạt mũi một bên hay chảy máu trong một thời dài mọi người cần
Mỗi lần thở nên nhắm mắt lại để tập trung vào hơi thở, lặp lại nhiều lần giúp vận chuyển oxy vào cho máu, kích thích não bộ giải phóng hormone Endorphin để tạo cảm giác dễ chịu, quý ông dễ đạt được khoái cảm, chữa chứng xuất tinh sớm. 4. Thủ dâm đúng cách trước khi quan hệ
Một mối quan hệ vu vơ, một tình cảm vu vơ khó định hình. Nhưng biết chắc là vui khi nhìn thấy con người đó, ấm áp và tin tưởng khi người đó dắt tay đi qua nhiều con phố Nhỏ Xí Xọn loay hoay lau bàn, hôm nay được ngày đến quán sớm để dọn dẹp, mọi người ca trưa
8IyeEI. Bị giật mình, tay Phong Ninh run lên, một quyển sổ nhỏ cỡ bàn tay rơi phạch’ một cái xuống đất. Anh nhặt lên, dường như thẹn quá hóa giận, khuôn mặt đỏ bừng “Làm người thì phải có kế hoạch chứ!” Anh phủi bỏ lớp bụi trên quyển sổ, đỏ mặt nghiên cứu rất lâu, sau đó mới lên xe, đưa mũ bảo hiểm cho Bách Hợp “Trước tiên đi mua chút đồ ăn đã, khi nào lên núi chúng ta sẽ ăn.” Lúc anh đánh rơi quyển sổ, Bách Hợp nhìn thấy mấy chữ Bữa tối lãng mạn’, đằng sau còn ghi chú thêm hoa tươi, âm nhạc, rượu ngon, sao sáng… loạn xà đưa Bách Hợp đi tới một tiệm bán lẻ mua ít đồ ăn sẵn, Phong Ninh định mua rượu thì Bách Hợp nhắc “Uống rượu xong không thể lái xe được.” Anh cứng đờ, một lúc lâu sau mới cầm bút ra với vẻ không cam tâm, gạch bỏ hai chữ rượu ngon’.Tiết trời lúc chạng vạng hơi oi bức, tốc độ xe của Phong Ninh rất nhanh, dường như muốn bay lên. Bách Hợp duỗi tay ôm chặt eo anh để cố định cơ thể mình. Tóc anh bị gió thổi bay phát qua gò má cô, do xe chạy nhanh nên gió tạt qua làm giảm bớt cảm giác nóng nực, mãi tới khi xe ra khỏi nội thành, Phong Ninh lập tức phi lên núi một cách thành khí trên núi mát mẻ hơn bên dưới nhiều, từ trên núi nhìn xuống có thể ngắm được hết khung cảnh trong thành phố. Đèn đóm lốm đốm phía xa, Phong Ninh dừng xe, lập tức tháo nhạc cụ của mình xuống, thấy Bách Hợp nhàn nhã đứng một bên, còn mình lại đầm đìa mồ hôi để di chuyển đống đồ này, trong lòng Phong Ninh hơi hối hận, cảm thấy mình không nên mang mấy thứ nhạc cụ nặng nề này lên núi. Có điều thấy Bách Hợp chăm chú nhìn phong cảnh thì anh lại hơi đắc ý, tỏ vẻ hiến bảo vật“Thế nào, ánh mắt anh Ninh của em không tệ chứ?”“…” Bách Hợp nghe anh tự xưng như thế, quay đầu nhìn anh một cái. Mái tóc buộc đuôi ngựa của cô đã bị gió dọc đường thổi tuột, không biết dây buộc tóc bị rơi ở đâu. Lúc này Bách Hợp tự búi tóc mình lên, hình ảnh cô dùng ngón tay làm lược chải tóc, mái tóc bị gió trên đỉnh núi thổi bay khiến Phong Ninh ngẩn người. Cảm giác rối loạn, trong lòng như bị mèo cào lại xuất hiện.“Đúng là không tệ.” Nếu không nói tới phong cảnh dưới núi, đỉnh núi lúc này rõ ràng là sắp có mưa. Mây đen trên đầu dường như sắp rơi xuống, thậm chí còn loáng thoáng tiếng sấm rền. Bách Hợp đã có chuẩn bị từ trước. Cô lấy áo khoác từ cái bọc của mình ra. Bây giờ Phong Ninh cũng thấy tình hình không ổn, còn đang ngẩn người thì trời đã mưa rất nhanh, tiếng sấm ngày càng to. Bách Hợp không hề lo lắng dựng cái ô lớn lên, tiếng mưa đánh xuống xe máy và nhạc cụ, Phong Ninh trợn tròn mắt “Sao lại đổ mưa chứ?”“Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa. Anh còn lập hết cả kế hoạch mà không xem dự báo thời tiết sao?” Bách Hợp co người lại. Phong Ninh bị dính nước mưa, nhanh chóng chui xuống dưới cái ô. Càng lúc mưa càng to, không bao lâu đã như chuỗi ngọc bị đứt, gió mạnh thổi qua, Phong Ninh chỉ mặc có một cái áo mỏng, vô ý liền nhích gần vào Bách Hợp. Hai người co rụt dưới ô, còn cách nhau một đoạn ở giữa, đương nhiên nửa người Phong Ninh liền bị ướt. Anh càng sát vào Bách Hợp hơn. Chiều cao của Bách Hợp chỉ có hạn nên ô giơ lên khiến Phong Ninh khó chịu. Anh lập tức cầm lấy cái ô, lại sợ Bách Hợp bị mưa ướt, cuối cùng kéo cô vào lòng quanh mưa rơi gió giật, dưới ô, hai người dựa sát vào nhau dần trở nên ấm áp. Phong Ninh nhìn mưa to, đồ ăn hai người mua treo trên xe giờ đã bị ướt, chắc chắn không ăn được. Anh nghĩ tới đây là lần hẹn hò đầu tiên của mình, sắc mặt đen như mực.“Em biết có mưa mà sao không cản anh lên núi?”“Không phải anh muốn đi sao?” Bách Hợp hỏi lại khiến Phong Ninh á khẩu không trả lời được. Cô lấy túi nhựa bọc sách tiếng Anh ra, ra hiệu cho Phong Ninh cầm điện thoại mở đèn chiếu sáng lên sách. Ban đầu Phong Ninh còn bận thở dài vì lần đầu tiên hẹn hò chẳng ra sao. Sau đó anh cảm thấy thiếu nữ trong ngực mình dần trở nên yên tĩnh, hai người ngồi xổm trên đất như hai con ếch. Cô im lặng ở trong lòng anh, dường như mưa to bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Nửa gương mặt trắng trẻo mộc mạc khiến Phong Ninh ngẩn không oán giận nữa, chỉ là tim đập rất nhanh, ngay cả tay cũng hơi run, dường như không thể giữ nổi cán ô. Lúc đánh nhau anh chưa từng chột dạ, vác những thứ nặng gấp trăm lần cái ô này cũng không thấy mệt. Nhưng cảm giác thiếu nữ đang dán sát bên người làm anh hoảng loạn muốn trốn tránh, nhưng lại không nhịn được muốn ở gần hơn. Không có bữa tối với hoa tươi, không có tình ca, không có sao sáng, nhưng hai người cùng trú dưới ô, nhìn nước mưa trượt từ trên ô xuống , biến bên dưới ô thành một thế giới nhỏ, cảm giác này còn khắc sâu vào lòng anh hơn cả bữa tối ban khi mưa gió nửa giờ thì dần ngớt. Lúc này trời đã tối đen, vì trời vừa mưa xong nên nhiệt độ trên núi càng thấp hơn. Bách Hợp thấy thời gian đã không còn sớm nữa, nên trở về. Cô lấy khăn ra lau túi bọc sách, nhét lại sách vở vào trong túi, vừa định đứng lên thì không biết Phong Ninh đã ôm eo cô từ lúc nào. Cô cử động một cái, Phong Ninh liền vô ý ôm cô chặt hơn.“Về thôi.” Bách Hợp vươn tay đẩy anh. Không biết Phong Ninh nghĩ gì mà vẫn cười ngây ngô, giữ nguyên động tác chiếu sáng lúc trước, Bách Hợp đẩy vài lần anh mới tỉnh táo lại. Gương mặt đỏ lên một cách đáng ngờ, khó chịu nói “Về sớm thế làm gì?”“Chậm nữa là ký túc xá đóng cửa đấy.” Bách Hợp cử động chân, muốn đứng lên, có điều ngồi xổm lâu quá nên chân còn hơi run, đành phải ra hiệu cho Phong Ninh kéo mình dậy. Anh ngồi xổm lâu như thế nhưng lại như chẳng có việc gì, kéo cô đứng lên, thấy cô khó khăn giẫm chân, anh do dự một chút rồi ngồi xổm xuống xoa bắp chân giúp cô, nắn bóp một chút lại cười ngớ này về ký túc xá đúng là muộn thật. Cửa lớn ký túc đã khóa lại, các giáo viên cũng đang tuần tra trên các tầng. Nếu Bách Hợp bị phát hiện là không ở trong phòng, sợ là sẽ phiền phức. Bách Hợp thấy cổng ký túc cũng không cao lắm, định giẫm cửa leo lên, Phong Ninh bất ngờ ôm eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên cao nhất có thể, sau đó dựa người vào, ra hiệu cô giẫm lên vai mình để trèo vào trong. Sau khi Bách Hợp an toàn nhảy xuống đất, Phong Ninh liền ném nốt bọc sách của cô vào, vừa định nói hẹn gặp lại thì cô đã nhặt bọc sách lên rồi chạy mất.“…” Lời hẹn ăn sáng mai của Phong Ninh đành nuốt xuống bụng. Nghĩ tới đám anh em từng nói con gái trở mặt rất nhanh, đành khó chịu xoay người lần hẹn mưa to, Phong Ninh bắt đầu kéo tay hoặc đụng chạm Bách Hợp. Thiến niên ở thời kỳ trưởng thành đều hay xúc động kiểu đấy. Bách Hợp coi anh như đứa trẻ, nếu đụng chạm không thái quá thì cũng coi như dỗ đứa trẻ con. Thời gian trôi đi rất nhanh, chỉ chớp mắt mà năm học thứ hai đã kết thúc. Phong Ninh chuẩn bị tham gia thi đại học. Theo nội dung câu chuyện thì không lâu nữa người Phong gia sẽ tìm đến, yêu cầu Tả Bách Hợp chia tay với Phong mấy ngày nữa là thi cuối kỳ, Phong Ninh chạy tới phòng học năm hai ngồi cạnh cô, khiến bạn học nữ ngồi đấy phải ra chỗ khác. Giáo viên đang giảng bài trên bục về phần quan trọng dễ ra đề. Bách Hợp cầm bút ghi chép cẩn thận, điện thoại di động chốc chốc lại vang lên. Vì Phong Ninh muốn lúc nào cũng có thể tìm được cô nên đã mua điện thoại cho cô sau khi hai người là một cặp. Cô không để ý tới, Phong Ninh ngồi cạnh lại không chịu được đụng vào tay cô một cái. Bách Hợp giả vờ không biết, mãi tới khi tan học, Phong Ninh mới kéo cô “Anh gửi tin nhắn cho em, sao em không xem?”“Anh ngồi ngay cạnh em, có gì thì nói thẳng, gửi tin làm gì?” Bách Hợp nhướng mày hỏi lại, tuy cô tiến vào cơ thể Tả Bách Hợp ở thời thiếu niên, nhưng tâm tình đơn giản của đám thanh niên này thì cô lại không hiểu rõ. Phong Ninh bị cô hỏi đến á khẩu, quả thật anh ngồi ngay cạnh Bách Hợp, có gì thì nói thẳng với cô, nhưng không hiểu sao anh lại muốn dùng điện thoại để biểu lộ, như thế anh có thể nói ra những lời mà bình thường không dám đây, trước mặt Tả Bách Hợp, lúc nào anh cũng to gan lớn mật. Anh dám hát tình ca, đọc thơ tình, cũng dám to tiếng thổ lộ trước mặt toàn ký túc xá và giáo viên. Nhưng bây giờ ở trước mặt Bách Hợp, có lúc anh không nói nổi một câu thích cô, hình như gan càng ngày càng nhỏ đi. Lúc nói chuyện với cô, tim anh cũng đập rất nhanh, vậy nên chỉ có thể dùng điện thoại di động để tán gẫu với cô. Bây giờ bị Bách Hợp hỏi lại, Phong Ninh nhăn nhó một lúc mới ngại ngùng nói“Sắp tới được nghỉ học, em chuẩn bị đi chơi ở đâu?”“Về nhà đọc sách làm bài tập, giúp mẹ làm việc nhà, tiện thể tìm việc làm thêm,” Bách Hợp nói tới đây thì ngừng một chút “Anh biết đấy, cha em nợ nhiều tiền lắm, nếu không đi làm thêm vào mùa hè thì sẽ không có tiền, không chừng ông ấy sẽ bán em đi.”Cô nói vô cùng nghiêm túc nhưng Phong Ninh lại tưởng cô đang nói đùa, không nhịn được nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Một lúc lâu sau, gương mặt anh hơi nóng lên, nhỏ giọng hỏi“Nếu anh mua em thì em sẽ thích anh sao?”Gương mặt chàng trai lộ ra vẻ chân thành và cố chấp, thời gian này Phong Ninh thay đổi rất nhiều, anh không ăn mặc trang điểm kiểu lãng tử như trước nữa. Sau khi kết đôi’ với Bách Hợp, vì có lúc anh sắp xếp hẹn hò thì Bách Hợp không thích, vậy nên mười lần hẹn thì tới chín lần bị từ chối. Để phòng ngừa Bách Hợp từ chối mình, đã rất lâu Phong Ninh không đưa cô đi chơi nhạc rock, ngược lại còn ngồi cùng cô trong phòng học, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nửa ngày trong thư viện với cô, kì lạ là ngay cả chỉ ngẩn người một chỗ anh cũng thấy rất chơi nhạc rock nữa, mái tóc dài của anh cứ để thì có vẻ rất đần. Anh không đeo kính đen, mái tóc dài lãng tử cũng bị cắt ngắn nhiều. Quần áo mặc trên người khá bình thường, không mặc áo da quần da nóng bức như trước. Lúc này, ánh mắt anh sáng ngời nhìn Bách Hợp chăm chú, Bách Hợp thấy vẻ trẻ trung đầy tinh thần mạnh mẽ của anh thì bật cười “Ừ, em sẽ thích anh. Có điều là anh giao tiền xong rồi thì sẽ không thích nữa.”Lúc Bách Hợp nói thích anh, mắt Phong Ninh gần như phát sáng lên, khóe miệng không kìm được tươi cười, nhưng khi nghe tới câu sau thì anh bị đả kích mạnh. Mặt lộ vẻ bi phẫn, nụ cười còn chưa biến mất, cả người choáng váng, rõ ràng là không ngờ con gái thay đổi nhanh như vậy, chỉ có thể trừng mắt với cô, không nói nên cô không có ý định xin lỗi, Phong Ninh khó chịu quay người đi, nhưng không được mấy bước đã quay người lại “Anh không quan tâm, nếu anh đã mua em thì em là của anh, em không thể không thích anh.”Anh có vẻ khẩn trương, vươn tay nắm Bách Hợp, dường như muốn cô bảo đảm. Bách Hợp nghĩ cùng lắm thì chỉ dăm ba hôm nữa là người Phong gia sẽ tìm tới, không nhịn được mỉm thời gian ở cạnh Phong Ninh rất thoải mái. Trên người anh có cảm giác của một thiếu niên đầy ánh mặt trời, ở cạnh anh khiến người ta có thể cảm nhận được ánh sáng của thời niên thiếu. Bách Hợp cảm thấy kể từ khi mình hiểu biết tới giờ thì vẫn luôn chín chắn. Phong Ninh hoạt bát sáng sủa hoàn toàn khác cô. Hai người bổ sung cho nhau khiến Bách Hợp cũng thấy vui vẻ khi thay nguyên chủ tiếp tục đoạn tình cảm này, có điều cũng không có ý gì khác, tâm nguyện của nguyên chủ đã gần hoàn thành, khi nào người Phong gia tìm tới cửa thì Bách Hợp sẽ chia tay với Phong Ninh. Vậy nên khi anh gấp gáp đòi cô chấp nhận mình, Bách Hợp chỉ cười, vỗ đầu anh coi như an nhiên, giữa trưa thứ bảy, một cuộc điện thoại gọi đến ký túc xá của Bách Hợp. Người gọi tới có lẽ là một phụ nữ lớn tuổi, nói là muốn gặp cô một lần, địa điểm gặp mặt là quán cà phê gần trường học. Bách Hợp đã chờ ngày này từ lâu, nghe xong liền nhận nhiên là cô không ngốc như nguyên chủ, gặp chuyện thì chỉ biết đặt tình yêu lên đầu, tự mình gánh vác tất cả. Cô không gánh nổi đâu, thời gian tiến vào nhiệm vụ quá ngắn, vì hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ nên hầu như cô phải phí công sức với Phong Ninh hoặc học bài, không có lúc nào luyện võ công được. Nếu cha Tả lấy tiền rồi ép cô phải gả chồng thì Bách Hợp sẽ để Phong Ninh đi giải quyết. Nguyên chủ vì cái gọi là tình yêu nên không muốn giữa mình và Phong Ninh bị pha trộn chút lợi ích nào, cũng không để Phong Ninh thấy tình cảnh khốn khổ của mình, nhưng kiên cường như thế cuối cùng chỉ đổi lấy kết quả tự mình chịu đau khổ mà này Trần Nhạc Nhạc dựa vào Phong Ninh để làm rất nhiều việc, mà Phong Ninh vẫn yêu cô ta, cho nên cái gọi là tình cảm, không phải cứ thuần khiết thì nhất định sẽ tốt đẹp. Bách Hợp không cứng đầu như nguyên chủ, rất nhanh chóng gọi điện cho Phong Ninh, hẹn gặp anh ở quán cà lần trước Bách Hợp nói nhận tiền rồi sẽ không thích mình’ nên Phong Ninh vẫn còn khó chịu, lúc thấy Bách Hợp cũng không ngang ngược như mọi khi, trái lại có vẻ buồn bực không vui. Hai người một trước một sau đi vào quán cà phê, thấy người phụ nữ ngồi trong góc khuất, Bách Hợp liền đi thẳng tới chỗ bà mắt Phong Ninh vốn chỉ ở trên người cô, mãi tới khi đi gần tới bàn thì mới thấy người phụ nữ trung niên, anh lắp bắp kinh ngạc, vô ý gọi một câu “Dì Vương?”Theo nội dung câu chuyện thì Tả Bách Hợp tưởng rằng đây là mẹ Phong Ninh đến tìm yêu cầu mình rời xa Phong Ninh, hóa ra là không phải. Bách Hợp dở khóc dở cười, cô cởi túi xách ra, ngồi xuống ghế đối diện người phụ nữ. Phong Ninh có vẻ nghi ngờ nhìn Bách Hợp và bà ta, cuối cùng ngồi cạnh Bách Hợp “Dì Vương, sao dì lại tới đây?”Người phụ nữ được gọi là dì Vương khi thấy Phong Ninh thì hơi kinh ngạc, ngay sau đó nhăn mày tỏ vẻ khó chịu nhìn Bách Hợp, dường như đang trách móc cô đã dẫn Phong Ninh tới. Bách Hợp không nhịn được, cười lạnh một tiếng. Phong gia yêu cầu cô phải rời xa con trai họ, cho một người phụ nữ chẳng có địa vị rõ ràng gì tới đây coi như thôi, còn muốn không để Phong Ninh biết, trong lòng bọn họ chẳng coi trọng gì cô nhưng lại hy vọng cô tự gánh vác tất cả, Bách Hợp đâu có đần độn như nguyên chủ chứ, sao có thể để người Phong gia như ý được.“Cậu chủ, sao cậu lại ở đây?” Dì Vương hơi kích động, ngay sau đó bê tách cà phê lên nhấp một ngụm để bình tĩnh lại rồi mới hỏi Phong Ninh. Trong đầu lập tức suy nghĩ biện Ninh không phải kẻ ngốc, tuy tính tình anh ngang ngược thẳng thắn nhưng bây giờ cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, vô ý nhìn sang Bách Hợp, hai hàng lông mày nhíu chặt nhau, không mở miệng. Bách Hợp uể oải dựa vào ghế sofa, ánh mặt trời sau 12 giờ chiếu qua cửa sổ kính lên gương mặt cô, mí mắt hơi rũ xuống, da thịt trắng ngần có thể thấy lờ mờ lông tơ rất nhỏ, làn da như đánh phấn, tinh xảo đến mức khiến người ta muốn sờ im lặng dựa lên ghế, thần thái thoải mái tự tại, mấy sợi tóc rơi trên gò má cô. Phong Ninh có chút ghen tị với sợi tóc, tuy Bách Hợp tỏ vẻ ôn hòa nhưng lại toát ra thái độ cự người ngàn dặm, dường như bài xích tất cả mọi người trên thế giới này. Đồng tử trong mắt lạnh lẽo khiến Phong Ninh vô ý cầm lấy tay cô, mãi tới khi cô quay sang nhìn mình, Phong Ninh mới bình tĩnh, suy nghĩ một lúc rồi di chuyển gần về phía cô hơn.“Dì Vương, sao dì lại ở đây? Dì biết vợ cháu sao? Đây là vợ cháu, Bách Hợp. Đây là dì Vương, dì Vương ở trong nhà anh hơn 20 năm rồi, chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn đấy.” Phong Ninh vươn tay gạt sợi tóc dính trên má Bách Hợp, anh đã muốn làm thế từ lâu rồi nhưng không dám. Gò má mịn màng hồng hào của thiếu nữ còn hơn cả trong tưởng tượng của anh, trắng trắng non mịn. Vết chai do luyện võ trong lòng bàn tay dường như có thể cắt lên da thịt cô. Phong Ninh cẩn thận vén tóc cô ra sau tai, tiếng tim đập to đến nỗi chính anh cũng nghe thấy, tay anh hơi run lên. Sau khi vén xong tóc cô mới rút tay về đặt trước bụng mình, nắm chặt thành quả đấm đặt lên này anh cảm thấy dì Vương ngồi đây thật chướng mắt. Trừ lần hẹn hò hôm mưa, đây là lần đầu tiên anh thân mật chạm lên mặt cô. Cô không từ chối, trong lòng Phong Ninh dường như có một con bướm nhỏ đã đập cánh, khiến anh không nhịn được, muốn làm gì đó, muốn ôm cô vào lòng, muốn vuốt ve gương mặt cô, thậm chí nhìn thấy đôi môi hồng xinh đẹp bên dưới cái mũi thanh tú của cô cũng khiến anh vô ý nuốt nước bọt. Miệng chợt có cảm giác khát một lúc, Phong Ninh đã quên mất dì Vương, anh chỉ nhìn chăm chú vào Bách Hợp. Dì Vương nghe anh gọi Bách Hợp là vợ mà giật nảy với Phong gia mà nói, vợ không phải là chữ có thể nói tùy tiện được. Ngay từ đầu mẹ Phong đã chẳng coi Bách Hợp ra gì, dù sao thì con trai bà ta hiện giờ cũng chưa trưởng thành, chỉ coi như anh thích nhạc rock thôi. Mẹ Phong cho rằng Phong Ninh cũng chỉ nhất thời hứng thú với Bách Hợp, vậy nên trong tưởng tượng của bà ta, Bách Hợp không hề quan trọng, thậm chí không có ý định tự đi gặp Bách Hợp mà chỉ phái người giúp việc tới. Có điều dì Vương đã nhận ra không ổn, nhìn Phong Ninh thì không có vẻ chỉ đang chơi đùa, anh rất nghiêm túc. Tuy anh còn ít tuổi nhưng ánh mắt đã lộ ra mấy phần kiên định, rõ ràng không phải chỉ hứng thú nhất thời. Anh nắm chặt tay Bách Hợp, nói cô là vợ mình khiến dì Vương không biết phải mở miệng thế nào.“Cậu chủ, tôi tới là vì…” Ban đầu dì Vương chưa từng nghĩ rằng Phong Ninh sẽ xuất hiện. Những gì bà ta chuẩn bị để nói với Bách Hợp đương nhiên là không thích hợp để Phong Ninh nghe. Phong Ninh là con trưởng, nhà anh rất chiều chuộng, chiều đến mức tính tình anh như tiểu bá vương, một câu không thuận theo sẽ trở mặt ngay lập tức. Chính vì Phong phu nhân sợ anh chống đối nên mới cho dì Vương đi tìm Bách Hợp trước, nếu như để anh biết là bà bảo Bách Hợp rời xa mình thì e là Phong Ninh sẽ tức giận, lập tức trở mặt. Mà bây giờ thì dì Vương không thể khai ra Phong phu nhân được, không thì sau này mẹ con họ xung đột, chắc chắn Phong phu nhân sẽ trút lên đầu bà ta.“Cô Tả, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô có được không?”
Người xung quanh nghe thấy thế thì đều vô tình nhìn anh, ban đầu Phong Ninh còn chưa nhận ra mình đã nói gì, tới khi hiểu rồi thì cho dù da mặt dày đến đâu cũng không nhịn được, kéo tay Bách Hợp chạy vèo gian này hình như anh rất sợ Bách Hợp chạy mất, cả ngày đều ở cạnh Bách Hợp. Cái người trước đây mới ngồi nửa tiếng ở thư viện đã bắt đầu ngẩn người thì bây giờ cầm một quyển sách chắn trước mặt rồi nhìn Bách Hợp chăm chú. Thái tử trước kia chưa từng ăn ở căng tin thì nay lại chủ động đi xếp hàng mua cơm thay Bách Hợp. Dính sát cả ngày, tới tối thậm chí anh còn theo Bách Hợp đi phòng tự học, mãi tới khi chuông vang lên mới đưa cô về ký túc xá. Con đường này anh đi rất chậm, cố tình kéo dài tới khi ký túc đóng cửa mới để cô về.“Anh sẽ giải quyết, em phải chờ anh, vợ à…” Cửa ký túc đã đóng rồi nhưng Phong Ninh vẫn không muốn buông tay Bách Hợp ra. Bàn tay hai người mười ngón khấu chặt vào nhau. Lúc thì lỏng tay lúc lại giữ chặt, chứng tỏ trong lòng anh đang giằng co. Bách Hợp cảm nhận được nhưng chỉ bình tĩnh dựa vào cửa không nói. Một lúc lâu sau, Phong Ninh thở dài, đỡ Bách Hợp lên vai mình, ra hiệu cho cô giẫm lên vai anh để trèo vào trong. Thật ra anh muốn có được Bách Hợp, sự xúc động theo bản năng thời niên thiếu khiến anh muốn có được gì đó, muốn giữ lấy cảm giác an toàn, nếu là trước đây thì anh muốn gì sẽ làm ngay, thời thanh xuân, ai mà không có lúc xúc động chứ?Nhưng anh giãy dụa nửa ngày vẫn nhịn xuống, lúc trước Bách Hợp đồng ý hẹn hò với anh, lần đầu hai người hẹn hò anh đã để cô giẫm lên vai mình vào ký túc xá. Lần này anh đưa cô về cũng giống Hợp nhảy xuống đất, định nhặt sách lên rồi chạy đi nhưng bất ngờ lại quay đầu nhìn anh một cái. Đôi tay anh đang nắm song sắt, vẻ mặt rõ là biết vậy chẳng làm, đang nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn bắt cô trở về, có điều đành bó tay với Bách Hợp, chỉ có thể đập đầu vào cửa sắt. Lúc Bách Hợp quay lại, mắt anh sáng rực lên, ép mặt mình chen vào giữa song sắt, khuôn mặt chen đến nỗi sắp biến hình nhưng không chen qua nổi. Gò má bị song sắt mài thành vết thẳng đứng. Anh vươn tay về phía Bách Hợp“Vợ ơi, tới đây nào.”“Vốn dĩ đã xấu rồi, thế này trông càng xấu.” Bách Hợp nhìn dáng vẻ này của anh thì cười lên. Phong Ninh thấy cô cười thì vô ý cười theo, mãi tới khi Bách Hợp nghe tiếng thầy giáo sắp đến gần tầng mình ở để kiểm tra thì không để ý tới Phong Ninh nữa, vội vàng xoay người chạy đi. Tới khi không thấy cô, Phong Ninh mới lưu luyến rời mặt khỏi cửa sắt“Xấu chỗ nào chứ? Cha mẹ anh đều nói vẻ ngoài của anh rất được đấy…” Tuy nói vậy nhưng cứ nghĩ tới nụ cười của Bách Hợp thì Phong Ninh lại tự sờ mặt mình, đứng tại chỗ cười ngây ngô một lúc, sờ lên môi mình, suy nghĩ rất lâu, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, thở dài rồi biến mất trong bóng khi người Phong gia tới tìm thì sau này không còn xuất hiện nữa. Dạo này Phong Ninh cũng như biến mất trong sân trường. Trước kia anh làm gì cũng nghênh ngang, kể cả anh là học sinh năm ba nhưng nếu anh thích đi theo Bách Hợp ở lớp năm hai thì anh cũng có thể vào lớp học bình thường. Có lẽ trường học đã biết lai lịch của anh nên chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Vài ngày anh biến mất ở trường, bạn học không thấy anh vác guitar tỏ vẻ lạnh lùng nữa thì rất nhiều người đều hỏi Bách Hợp. Điện thoại di động chưa hề vang lên, mà nửa học kỳ năm hai của Bách Hợp cũng kết thúc, cô chuẩn bị nhận phiếu điểm rồi về ngày nay, mọi người trong phòng đã lục tục về khá nhiều. Bách Hợp nhận phiếu điểm, mua vé xe, chuẩn bị hai ngày sau mới về nhà. Bách Hợp không có cảm tình gì với Tả gia. Cha Tả ham đánh bạc từ khi còn trẻ, thắng thì tốt, cầm tiền ăn nhậu chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu, một khi thua thì về nhà đánh vợ đánh con. Mẹ Tả yếu đuối quá mức, mỗi lần bị đánh chỉ biết khóc lóc nói số mình không tốt. Lúc Tả Bách Hợp tốt nghiệp cấp hai, vì thành tích vô cùng tốt, thi đỗ trường cấp ba trọng điểm của thành phố nên trường cấp hai đã thưởng cho cô hai vạn tệ. Cha Tả vì khoản tiền đó nên mới đồng ý cho con gái đi học cấp sao Tả Bách Hợp đi học cấp ba thì chi phí cũng do mẹ Tả thu xếp, tiền sinh hoạt cũng thế. Tình cảm giữa cha mẹ rất nhạt nhẽo nên khi nhận được phiếu điểm, Bách Hợp không trở về ngay mà chờ hai ngày sau, nghỉ ngơi một chút mới chuẩn bị về nhà họ học sinh trong ký túc xá đã đi gần hết nên không khí trở nên vô cùng yên tĩnh. Vì học sinh đi nhiều nên hai ngày nay ký túc không bật đèn. Tối đến, Bách Hợp không có việc gì làm liền mò mẫm tắm rửa rồi lên giường nằm. Trời tối không bao lâu, bên ngoài ban công có tiếng động, dường như có cái gì đó đang đập lên cánh cửa. Tuy Bách Hợp chỉ có một mình nhưng không hề sợ hãi, bắt đầu lần mò xung quanh, lấy điện thoại mà Phong Ninh cho mình màn hình sáng lên, Bách Hợp cầm một cái ghế, chậm rãi đi tới bên cửa sổ. Cánh cửa rất nhanh bị người ta mở ra, một bóng người linh hoạt xông vào. Bách Hợp giơ ghế lên định đập, không ngờ người kia còn nhanh hơn cô, xoay người tránh được. Bách Hợp còn muốn đánh lại lần nữa thì đôi tay hắn đã giữ lấy tay cô, vác cô lên nhẹ như lông hồng. Theo bản năng, hắn định ném cô xuống đất, chiếc ghế trong tay Bách Hợp rơi xuống. Lúc này hắn mới tỉnh táo, biết mình đang nâng ai, khó khăn lắm mới đặt Bách Hợp xuống, ôm vào trong ngực “Vợ ơi, là anh.”Bách Hợp vừa bị Phong Ninh nhấc lên, lục phủ ngũ tạng dường như sắp dời vị trí. Phản ứng của cô rất linh hoạt nhưng thân thể của Tả Bách Hợp lại chưa từng luyện võ, thêm nữa động tác của Phong Ninh rất nhanh. Cô đánh lén mà vẫn thất thủ. Lúc bị Phong Ninh ôm vào trong lòng, tay Bách Hợp nắm một chiếc chìa khóa, định đâm vào huyệt vị của anh, nghe thấy tiếng anh thì dừng tay lại.“Em không nhớ anh, cũng không nhận ra anh.” Trong bóng tối, giọng Phong Ninh có mấy phần u oán. Anh biến mất mấy ngày, người không xuất hiện, ngay cả tin nhắn cũng không gửi, đối với Bách Hợp thì đây có nghĩa là anh đã chấp nhận chuyện hai người chia tay, không ngờ lúc này Phong Ninh lại tìm tới cửa. Bách Hợp giãy dụa hai cái, Phong Ninh lại ôm chặt thêm một chút. Cánh tay anh hơi run rẩy, tiếng hít thở có phần nặng nề, hai chan kẹp chặt đùi Bách Hợp, khiến cô không thể giãy được nữa. Đôi môi bắt đầu di chuyển từ vành tai tới gò má. Dần dần, tay và đùi càng co chặt hơn, tim đập cũng nhanh hơn.“Buông tay!” Bách Hợp giẫm lên chân anh nhưng không tác dụng. Ngay sau đó, Phong Ninh ôm cô ngồi xuống chiếc ghế mà cô vừa dùng để đánh thiếu niên xúc động thì rất khó khống chế được bản thân. Ban đầu, thật ra anh không định làm gì, có điều từ khi yêu nhau, hai người chưa từng tách ra lâu như vậy nên vừa gặp mặt Phong Ninh đã không kiềm chế được. Linh hồn Bách Hợp lại nhẹ nhàng bay lên, cứ tưởng là Phong Ninh sẽ theo ý mình, dù sao thì anh luôn nóng nảy bộp chộp, hơn nữa với xuất thân của anh thì chưa bao giờ biết chịu ấm ức là thế nào. Các bạn trong ký túc xá đã đi hết, giường cũng dọn sạch sẽ, chỉ còn mỗi giường của Tả Bách Hợp là còn đồ đạc. Phong Ninh ôm cơ thể Tả Bách Hợp lên giường, hôn rồi vuốt ve, nhưng cuối cùng, điều khiến Bách Hợp ngạc nhiên nhất là anh lại bọc kín cơ thể Tả Bách Hợp trong chăn, không làm đến bước cuối phát tiết cách lớp chăn, mãi tới lúc rạng sáng mới sờ lên má Tả Bách Hợp, ôm chặt cô ngủ tiếp. Đến giữa trưa, Bách Hợp mới trở lại trong thân thể. Bây giờ là đầu tháng 7, thời tiết nóng bức vô cùng, sau khi học sinh trong trường về nghỉ hè thì ký túc xá đã không mở điều hòa nữa. Đêm hôm qua, thân thể Tả Bách Hợp bị Phong Ninh lấy chăn bọc kín, bây giờ toát đầy mồ hôi. Không khí mờ ám trong phòng còn chưa tan hết. Gương mặt ngủ ngoan ngoãn của Phong Ninh cách cô không xa, hai người chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ. Không biết anh mơ thấy mộng đẹp gì mà môi còn nhếch lên cười. Bách Hợp mở to mắt, nghe thấy anh nỉ non một tiếng “Vợ ơi.”Bách Hợp dùng hết sức mình, nhân lúc Phong Ninh không đề phòng, đạp lên eo anh. Mắt anh còn chưa mở, theo bản năng vươn tay định túm cô, nhưng vừa đụng vào cô thì lại đẩy cô vào giường, còn mình thì ngã nhào xuống đất. Oạch một tiếng, anh không dám mở mắt ra nhưng tai lại đỏ bừng “Sao lại đạp anh?”“Nóng chết đi được!” Toàn thân Phong Ninh trần trụi, Bách Hợp kéo chăn che người mình, chậm rãi ngồi dậy, ra hiệu cho anh đi nhặt quần áo lại đây. Phong Ninh thẹn thùng nghe theo, hôm qua xúc động là vì không kiềm chế được, khi mọi việc xong rồi thì anh lại hơi ngại ngùng, thậm chí không dám nhìn vào mắt Bách Hợp. Anh quay lưng đi như nàng dâu nhỏ vậy, thỉnh thoảng quay đầu liếc Bách Hợp, bắt gặp ánh mắt cô thì lại cuống quít quay đầu đi, còn nhếch miệng cười ngây this
“Tả Bách Hợp, anh yêu em như chuột yêu gạo! Em là trái tim của anh, là lá gan của anh, là ba phần tư cơ thể anh, là phổi của anh, là dạ dày của anh, là hoa hồng đỏ trong lòng anh…” Tiếng hát khí thế mười phần của một chàng trai vang lên dưới sân khiến mọi người ồn ào. Tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng bàn tán của mọi người xung quanh làm Bách Hợp bắt buộc phải mở mắt mơ cô còn nghĩ tới ánh mắt có phần đáng sợ của Lý Diên Tỉ khi cô tiến vào nhiệm vụ. Lúc ấy hình như anh muốn kéo cô nhập vào cơ thể anh vậy. Bách Hợp không thoải mái, bên tai lại vang lên tiếng nhạc đinh tai, một bàn tay vỗ lên mặt Bách Hợp “Này, Tả Bách Hợp, ngôi sao rock and roll tới tỏ tình với cậu kìa, sao cậu còn ngủ tiếp thế?”Đột nhiên bị người ta vỗ lên mặt, thân thể Bách Hợp chợt căng thẳng. Suy nghĩ hỗn độn của cô lập tức trở nên tỉnh táo, lập tức mở mắt ra, tóm lấy bàn tay vừa vỗ lên mặt mình. Tiếng kêu thảm thiết của một cô gái vang lên “Cậu làm gì thế, Tả Bách Hợp, cậu làm mình đau đấy!”Cô gái vốn đang khom người vỗ lên mặt cô lộ vẻ đau đớn nhưng không giãy ra. Bách Hợp chịu đựng cơn váng đầu, đánh giá khung cảnh xung quanh. Đây rât giống một phòng ký túc xá nữ sinh. Phòng không lớn lắm, có tổng cộng bốn cái giường tầng. Cô thở dốc một hơi, chậm rãi thả tay cô gái kia ra. Cô gái rụt tay về, nắn bóp cổ tay bị đau, oán trách“Tốt xấu gì thì Phong Ninh cũng tới tìm cậu để tỏ tình, cậu không thích thì cũng đừng ngủ say như vậy chứ. Mình có lòng tốt gọi cậu dậy còn bị cậu bóp đau cả tay!”Nghe tới hai chữ Phong Ninh, trong lòng Bách Hợp chợt nhói lên. Đây chắc là cảm giác do nguyên chủ lưu lại. Cô thở sâu mấy hơi, tâm trạng khó chịu vì đột nhiên bị đánh thức dần bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói xin lỗi với cô gái kia “Thật xin lỗi.”“… Anh yêu em, yêu em…” Giọng của người ở dưới tầng không tệ lắm, nhưng lại cố gào thét loạn lên, còn thêm cả tiếng guitar cổ quái nữa, hợp lại với tiếng ồn ào của người xung quanh khiến khóe môi Bách Hợp co giật. Cô ngồi dậy, lau mặt một cái, vừa mới tỉnh lại đã bị âm thanh huyên náo làm mệt mỏi, cái tiếng quỷ khóc sói gào kia nữa, tai cô kêu ong ong. Bách Hợp không chút nghĩ ngợi xoay người vào nhà tắm, lúc đi ra đã xách một xô nước đầy. Tuổi của thân thể này không nhiều, thân hình gầy gò ốm yếu, Bách Hợp cố hết sức mới đặt được cái xô lên cửa sổ. Mấy nữ sinh đang nằm bò thấy hành động của cô thì kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi cô định làm gì thì ào’ một cái, cả xô nước đã bị đổ xuống!“…Em là hoa hồng của anh…Á, phì, phì…” Thiếu niên tóc dài, đeo kính đen, mặc quần da màu đen, làn da trắng trẻo bị nước đổ ngay vào người. Đang ngẩng đầu hát vang nên nước lọt vào miệng không ít, khiến anh vô tình nôn ra. Kính đen bị trượt xuống tận miệng, mái tóc dài dán sát vào má, nhìn vô cùng thê thảm, không còn dáng vẻ ban đầu nữa. Đàn guitar trong tay bị nước vào nên thanh âm cũng thay đổi. Chàng trai không hiểu chuyện gì, dùng tay vuốt tóc, ngẩng đầu lên nữ sinh trong ký túc xá đang nhoài người trên cửa sổ xem náo nhiệt, thấy tình cảnh này thì ban đầu im lặng, ngay sau đó lập tức cười lên.“Tả Bách Hợp, anh sẽ không từ bỏ đâu! Em là cô gái của anh!” Thiếu niên bị hắt một xô nước nhưng không chết tâm, trái lại còn hiên ngang ngẩng đầu. Thấy anh không phát ra tạp âm nữa, Bách Hợp liền xách cái xô về nhà tắm, sau đó cởi dép lên giường nằm. Các nữ sinh khác thấy Bách Hợp bình tĩnh như thế thì đều cắn môi, vốn dĩ muốn cười giờ lại thấy ngại ngùng.“Bách Hợp, cậu không thích Phong Ninh sao? Tớ cảm thấy anh ấy không tệ đâu. Tính cách hướng ngoại, trong trường có không ít nữ sinh cũng thích anh ấy đấy.” Một cô bé ngồi xuống giường Bách Hợp, đẩy cô một cái. Bách Hợp không còn lựa chọn nào khác, đành phải mở mắt ra, lúc này có nhiều người trong ký túc xá nên cô không thể tiếp thu nội dung câu chuyện. Bách Hợp nhìn gương mặt búp bê của cô bạn, thở dài “Trường học cấm yêu sớm!”Lúc cô đổ nước xuống, thấy rõ biểu ngữ treo ở tầng đối diện ký túc xá nữ Cấp ba cấm yêu đương. Giờ cô chỉ nói lại câu ấy thôi cũng khiến nữ sinh kia im người thấy hôm nay có vẻ như cô không muốn nói chuyện nên cũng không tiếp lời nữa, bắt đầu tụ tập bàn tán về cậu thiếu niên tên là Phong Ninh kia. Giờ trời đã sáng trưng, đáng lẽ học sinh cấp 3 phải đi học rồi, vậy mà có nhiều người trong ký túc như thế, hẳn hôm nay là ngày Hợp nằm trên giường rất lâu, mãi tới khi các cô bạn có hẹn hoặc rủ nhau đi chơi hết, ký túc xá trở nên yên tĩnh, lâu lâu không còn tiếng vang nào nữa, Bách Hợp mới nhắm mắt bắt đâu tiếp thu nội dung câu thành phố có một nhà doanh nghiệp họ Trần nổi tiếng về lĩnh vực đá quý. Từ thời trẻ đã tích cóp được khối gia sản rất lớn, hơn nữa vô cùng thích làm từ thiện. Ông ta và vợ chỉ có một đứa con gái tên là Trần Nhạc Nhạc. Trần Nhạc Nhạc sinh ra trong gia đình phú quý, lại có vẻ ngoài xinh đẹp vô cùng, từ nhỏ học đàn dương cầm, tập múa, khí chất cao quý, là nhân vật rất được săn đón ở giới thượng lưu. Cô giống như một nàng công chúa cao cao tại thượng. Có điều vào năm sinh nhật 18 tuổi, cha cô có một người bạn nữ lâu năm qua đời, trước khi chết liền giao con gái mình nhờ ông Trần chăm sóc. Cha Trần coi con gái của hồng nhan tri kỷ như con ruột mình, vô cùng yêu thương cô gái lớn hơn Trần Nhạc Nhạc một tuổi này, thậm chí vào sinh nhật 20 tuổi của cô ta còn nói sẽ chia cho cô ta một nửa gia sản họ gia vốn thuộc về Trần Nhạc Nhạc, nhưng cô gái kia đến Trần gia rồi thì địa vị tiểu công chúa của Trần Nhạc Nhạc lập tức thay đổi. Người cha trước đây luôn yêu thương cô bắt đầu chán ghét cô, thậm chí bạn trai thanh mai trúc mã của cô cũng xiêu lòng với cô gái kia, bây giờ một nửa tài sản của Trần gia còn thuộc về cô ta, Trần Nhạc Nhạc không thể chịu nổi. Cô bắt đầu đối phó với cô ta. Đáng tiếc bản lĩnh chẳng bằng người ta, bị cô ta hãm hại rơi vảo cảnh bị một đám người cưỡng bức. Vào tiệc sinh nhật 20 tuổi của cô, công bố chỗ ảnh đó này đã hủy cả đời Trần Nhạc Nhạc. Từ con cưng của xã hội thượng lưu, cô biến thành người đàn bà dâm đãng nổi tiếng. Ai cũng chán ghét, khinh bỉ cô. Những vị phu nhân từng muốn cô làm con dâu họ giờ tỏ ra ghét bỏ cô. Sau cô lại bị đứa con gái nuôi của cha mình lừa hít thuốc phiện, cha Trần hoàn toàn thất vọng với Trần Nhạc Nhạc, vì thế cắt đứt trợ cấp tiền bạc cho cô. Khi lên cơn nghiện, để có tiền mua thuốc, cô lựa chọn cuộc sống sa đọa vất vưởng, quan hệ lung tung, cuối cùng khiến người mẹ vô cùng yêu thương mình tức chết. Sau đó Trần Nhạc Nhạc phát hiện bản thân nhiễm AIDS, chết trong thống Trần Nhạc Nhạc chết, cô còn rất trẻ, chưa đến 25 tuổi. Sau khi cô chết, câu chuyện vẫn chưa kết thúc, mà cô trọng sinh trở lại bảy năm trước, vào sinh nhật 18 tuổi của mình. Cô hận đứa con gái nuôi của cha mình, hơn nữa trước khi chết đã phát hiện ra đó là con riêng của cha. Nghĩ tới một đời của mình bị cô ta hủy hoại, chính mình lại làm mẹ tức chết, nghiện thuốc phiện, Trần Nhạc Nhạc tuyệt đối không cam lòng. Một khi đã có cơ hội sống lại, cô lập tức chuẩn bị trả muốn trả thù cha Trần, cha Trần không chung thủy, trước khi mình sinh ra đã có tiện nhân kia với người phụ nữ khác. Cô muốn tiện nhân đó không được chết tử tế, đời trước cô nghiện thuốc phiện, đời này thề phải làm một tiểu thư danh giá. Cô muốn tất cả rửa mắt mà nhìn. Cô hành động thận trọng từng bước, thừa dịp con gái riêng của cha Trần còn chưa vào cửa, trừ học đàn, học múa, cô còn học tiếng Anh, Pháp, Đức, Nhật, Nga. Cô nỗ lực rèn luyện bản thân, lại có thêm ký ức đời trước nên trên người cô vừa có vẻ chín chắn trầm ổn vừa có vẻ ngây thơ của thiếu nữ, khiến rất nhiều người động Nhạc Nhạc muốn trả thù tên cặn bã từng bỏ rơi cô và đứa con riêng kia, cô trở nên vô cùng ưu tú, quyến rũ khiến tên cặn bã yêu cô đến điên cuồng, nhưng cô chẳng thèm ngó ngàng tới hắn. Cô hận Trần gia, lúc trước cha Trần tuyệt tình tuyệt nghĩa với cô, thậm chí Trần gia vốn thuộc về cô cũng bị chia một nửa cho đứa con rơi kia, Trần Nhạc Nhạc không cam lòng, cô muốn hủy cả Trần gia. Vì hủy diệt Trần gia, cô bắt đầu sắp xếp cạm điều dù tâm cơ có sâu đến đâu cũng có lúc yếu ớt. Một lần suýt nữa cô thất bại trước cha mình, chán nản vô cùng thì gặp được Phong Ninh. Lúc đấy Phong Ninh đã là người đứng đầu của một lực lượng bộ đội đặc biệt bí mật ở Hoa Hạ. Sau khi cứu cô, vì cô khiến anh cảm thấy giống như mối tình đầu nên dù đang làm nhiệm vụ, anh vẫn đưa Trần Nhạc Nhạc đi bệnh trước Trần Nhạc Nhạc trải qua đủ kiểu cặn bã, những người đàn ông đó chẳng khác gì nhau, đều chỉ muốn thân thể cô. Bây giờ gặp được một người đàn ông chín chắn, lại là một quân nhân đẹp trai như Phong Ninh, cảm giác an toàn bên anh không gì sánh kịp. Cô thật sự chướng mắt vị hôn phu môn đăng hộ đối kia, hơn nữa gã cặn bã đó đã từng ngủ với người chị gái cùng cha khác mẹ của cô ở đời trước. Cô căm ghét hắn phản bội mình, càng khinh thường hắn. Làm sao hắn so được với sự kiên quyết rắn rỏi của Phong Ninh. Cô chủ động quyến rũ anh, đời trước cô từng có rất nhiều đàn ông, vì thế trên người cô vừa có sự ngây thơ của thiếu nữ, lại có vẻ quyến rũ tận xương. Cuối cùng Phong Ninh cũng có cảm tình với thân của Phong Ninh rất cao, sau khi anh thông cảm với hoàn cảnh của Trần Nhạc Nhạc, biết Trần Nhạc Nhạc muốn đối phó với Trần gia thì giúp cô rất nhiều. Trần Nhạc Nhạc có Phong Ninh trợ giúp, cuối cùng đã phá hủy Trần gia, ép cha Trần phát điên, đẩy người chị cùng cha khác mẹ của mình đi làm gái điếm, cũng sai người tiêm thuốc phiện cho cô ta, khiến cô ta mất hết danh Trần gia là gia tộc có tiếng, nhưng Trần Nhạc Nhạc tâm ngoan thủ lạt đối phó cha mình và chị gái khiến Phong gia không thích cô. Trần Nhạc Nhạc lại sử dụng vô số thủ đoạn khác, nhanh chóng trấn trụ được Phong gia, thành công gả vào nhà họ Phong. Sau khi Phong Ninh lập được công lớn, cô cũng trở thành phu nhân cao này, thân thể mà Bách Hợp tiến vào không phải là chị gái cùng cha khác mẹ của Trần Nhạc Nhạc, cũng chẳng có quan hệ gì với Trần Nhạc Nhạc. Cô ấy là mối tình đầu của Phong Ninh, một nhân vật rất phụ!So với xuất thân giàu có của Trần Nhạc Nhạc, Tả Bách Hợp đơn giản hơn nhiều. Cô ấy có một người mẹ yếu đuối và hai em trai, em gái, còn có cả một người cha vừa vũ phu vừa ham đánh bạc như mạng. Trong ký ức, hễ cha không vừa ý là vung tay đánh người nhà. Mẹ cô rất yếu đuối, ngay cả can đảm bảo vệ con gái cũng không có. Tả Bách Hợp lớn lên trong hoàn cảnh đó, tính cách cũng yếu đuối chẳng khác gì mẹ mình. Vốn dĩ cô có khát vọng học tập thật giỏi, sau đó đón mẹ và các em đi để họ không phải chịu sự ngược đãi của cha nữa. Cô vẫn luôn hết lòng cố gắng, nhưng vào năm cấp ba ấy, vì cô có được sự yêu thích của Phong Ninh mà cuộc đời đã thay đổi hoàn Ninh xuất thân quyền quý, có điều anh vẫn luôn giấu diếm không nói. Lúc ấy Phong Ninh phản nghịch mà kiêu ngạo, mơ mộng làm một ca sĩ rock n roll. Trong đời Tả Bách Hợp chưa từng có ai tốt với cô ấy như thế, không ai từng nói yêu cô, không ai hát tặng cô. Ban đầu, Phong Ninh quấn quít khiến cô khó xử nhưng dần dần, cảm giác được người ta quý trọng lại khiến cô rất vui, không lâu sau đã trở thành bạn gái của Phong đó Phong Ninh thường xuyên lái xe máy chở cô đi khắp góc thành phố, chơi guitar cho cô nghe, đưa cô đi làm tất cả những việc lãng mạn. Hai người ôm hôn dưới trăng, trao nhau thân thể mình, đôi khi Tả Bách Hợp thậm chí đã quên mất lý tưởng của cô là thi lên đại học. Phong Ninh chìm đắm khiến người Phong gia không chịu nổi nên tìm đến có ai chịu chấp nhận rằng con mình hư hỏng, người Phong gia cũng vậy. Họ không cho rằng Phong Ninh kéo Tả Bách Hợp xuống mà nghĩ Tả Bách Hợp làm Phong Ninh sa đọa. Phong Ninh xuất thân từ một gia đình như thế, lại là con trưởng, sau này tiền đồ rộng lớn. Vì suy nghĩ cho tương lai của Phong Ninh, người Phong gia tới tìm Tả Bách Hợp, yêu cầu cô rời xa Phong đến lúc ấy Tả Bách Hợp mới biết thân thế của Phong Ninh. Tuy cô là con nhà bần hàn nhưng cũng có khí khái của mình. Cô không tham tiền tài địa vị của Phong Ninh, khi hai người yêu nhau, cô cũng không dùng mấy tiền của Phong Ninh. Hầu hết thời gian hai người bên nhau đều là đi ngắm cảnh, xem trăng. Trừ tặng bài hát cho cô, Phong Ninh chưa từng tặng cô đồ trang sức quý giá. Nhưng bây giờ người Phong gia lại cho là cô tham tiền của nhà họ, đây là điều mà Tả Bách Hợp không thể chịu đựng khủng hơn là người Phong gia tới tìm cha Tả Bách Hợp, chấp nhận trả bớt tiền nợ đánh bạc cho ông ta, điều kiện là cha Tả phải giữ con gái mình lại. Cha Tả nợ nhiều tiền, bị đám cho vay lãi truy đuổi, bây giờ nghe được điều kiện ấy thì đương nhiên đáp ứng ngay. Ông ta không quan tâm đến sự phản kháng của Tả Bách Hợp, bán cô đi để lấy năm ngàn tệ, danh nghĩa là tiền sính lễ. Cô bị gả cho một thợ mộc tuổi trung niên, Tả Bách Hợp không chấp nhận liền bị cha Tả đánh gãy đùi, giam cầm trong nhà. Không thể chống lại cha mình, Tả Bách Hợp muốn nhờ Phong Ninh giúp đỡ nhưng Phong Ninh đã bị người ta ép vào quân bị một gã đàn ông trung niên xa lạ cưỡng bức, sống không bằng chết. Hơn nữa vì cô không còn trinh nên hắn ta càng không tử tế với cô. Sau khi kết hôn, hành hung cô mấy lần đến suýt mất mạng. Cứ thế mười năm trôi qua, cô đã chết lòng, bị ép sinh con trai con gái. Lúc con trai bị bệnh, cô đưa con tới bệnh viện thì vô tình gặp Phong Ninh. Khi đó, Phong Ninh và Trần Nhạc Nhạc đã ở bên nhau. Ánh mắt Phong Ninh nhìn cô như nhìn một người xa lạ, không có căm hận, cũng không có yêu mến, chỉ là bình tĩnh đến lạnh lùng. Điều ấy làm Tả Bách Hợp đau lòng. Cô tự ti đến mức không dám ngẩng đầu lên trước mặt Phong Ninh. Anh vẫn đẹp trai như trước, cô chỉ nhỏ hơn anh một tuổi nhưng lại già nua rất trai ngây ngô năm nào để lại quá trình trưởng thành cho Tả Bách Hợp nhưng lại để sự chín chắn cho Trần Nhạc Nhạc. Lúc trước Tả Bách Hợp không cần một hào của Phong Ninh, không cần anh chăm sóc, chỉ cần tình cảm lãng mạn của anh. Cuối cùng trong lòng Phong Ninh vẫn là ấn tượng tồi tệ. Thậm chí Tả Bách Hợp còn không dám nói cho Phong Ninh nghe tình hình trong nhà mình, chỉ một mình gánh chịu tất cả đau Nhạc Nhạc có được tất cả từ Phong Ninh. Khi cô ta khó khăn, Phong Ninh liền giúp đỡ. Cô ta trở thành bạn gái của Phong Ninh chín chắn trầm ổn chứ không phải cậu thiếu niên chỉ biết kêu gào. Cô ta có được sự trợ giúp từ thế lực và tiền bạc của Phong Ninh, hủy hoại được cha Trần. Cả hai đều là người yêu của Phong Ninh, đều bỏ ra tình cảm và thân thể mình, đáng tiếc kết cục lại hoàn toàn Bách Hợp vô cùng không cam lòng. Cô thở dài vì mất đi thanh xuân. Cô hận vì cả đời mình bị hủy hoại, có điều những kỷ niệm của mối tình đầu lại không hề biến mất. Cô muốn trải qua một lần nữa. Cô muốn có cuộc đời của chính mình, cho dù kết quả cuối cùng là chia tay với Phong Ninh thì cô vẫn muốn mình nói một cách đàng hoàng với anh, không để anh cho rằng cô tham tiền tài. Cuộc tình này chỉ có thể trách rằng hai người gặp nhau quá sớm, chưa hiểu thế nào là yêu, vì thế nên mới sai lầm rơi vào kết quả nói cuối cùng Phong Ninh vẫn có được người đẹp, có điều người trong mối tình đầu của anh lại phải thống khổ cả thu xong nội dung câu chuyện, Bách Hợp sờ lên trán mình, cười khổ. Điều nguyên chủ không cam lòng nhất là nhiều năm sau, khi gặp lại Phong Ninh, cô ấy không thể nói gì được, càng không thể tới gần anh. Cô ấy bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm ấm ức tới mức không nói nên lời. Có thể là thời điểm sai lầm, lại gặp sai người. Tâm nguyện của nguyên chủ là muốn yêu đương với Phong Ninh một lần nữa, cho dù cuối cùng không có kết quả thì cũng không phải do người khác nhúng tay phá đám. Cho dù phải chia tay thì cô ấy muốn tự mình nói với Phong Ninh. Cô ấy không cần cha Tả làm chúa tể cuộc đời mình, dù không thể nào ở bên Phong Ninh nữa thì cô ấy muốn tiếp tục mục tiêu của mình, thi lên đại học, sau đó đón mẹ và các em ấy muốn tự đi tiếp đường đời chứ không phải lúc nào cũng bị người ta sắp này Lý Diên Tỉ đưa cô vào nhiệm vụ đúng vào thời điểm thích hợp, khi mọi việc còn chưa xảy ra. Bây giờ mới là giai đoạn Phong Ninh theo đuổi Tả Bách Hợp, không đến hai tuần là Tả Bách Hợp nhận lời Phong Ninh. Trước đây, nhiệm vụ của Bách Hợp toàn đánh giết báo thù, lần này lại chỉ có yêu cầu rất nhỏ nhoi, cô chợt thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút thương xót cho nguyên chủ là một cô gái tốt, cô ấy cũng không có yêu cầu gì nhiều, chẳng qua chỉ muốn có một tình cảm có bắt đầu có kết thúc mà thôi. Cô ấy không hề đòi phải vào được Phong gia hay chia rẽ Phong Ninh và Trần Nhạc Nhạc. Cô ấy chỉ muốn làm chủ cuộc đời mình một lần. Đối với Bách Hợp, nhiệm vụ này không khác gì nghỉ ngơi bình thường, trừ mối uy hiếp là cha Tả thì chẳng có bất cứ khó khăn nào nữa. Nếu cô không muốn gả cho gã thợ mộc trung niên kia thì dễ như trở bàn tay. Hiện giờ Phong Ninh đang theo đuổi Tả Bách Hợp, cần phải ở bên anh, tới khi người Phong gia tới tìm thì nói chia tay với anh, thế là thích hợp nhất. Bách Hợp nghĩ xong, thoải mái cười phòng ký túc vốn khép kín chợt bị người ta đẩy ra, Bách Hợp vô ý quay đầu lại nhìn. Một bóng người cao lớn, buộc tóc, đang dáo dác dò xét, vừa định tiến lên thì phát hiện trong phòng không có ai mà chỉ còn mình Bách Hợp, anh ta ngẩn người một chút rồi nhanh chóng rụt đầu lại. Ngay sau đó lại nhanh chóng chạy vào.
Truyện Tình Đầu Gặp Nhau Quá Sớm tác giả mang đến nội dung truyện nhiều tình cảm, với lối kể chuyện linh hoạt cùng diễn biến nội tâm sâu sắc xung quanh hai nhân vật chính. Truyện thuộc thể loại HE, nhanh xuyên, là nhân vật chính sẽ xuyên vào nhiều câu chuyện khác nhau và thực hiện nhiệm vụ của mình trong câu chuyện đầu thường nghe nói nhiều sóng gió nhưng đáng trân trọng, cần phải giữ gìn mới bền lâu phải chăng đến sớm có là điều tốt .Truyện kể về nam chính không bị bệnh như Bùi Tuấn nhưng thời trẻ "thần kinh" đúng kiểu này vì Bách Hợp - đã gặp tai nạn và qua đời, cô ấy sẽ xuyên vào nhiều câu chuyện khác nhau , sống thay cho một nhân vật trong đó nên bạn ấy tham gia quân ngũ. Vì kẻ thứ ba xen ngang mà câu chuyện trở nên kịch tính. Bùi Tuấn ngây thơ như thủy tinh thì Phong Ninh nóng bỏng dữ dội như lửa. Nhưng nhờ tính cách như vậy mà hj vẫn luôn có nhau và khôn thể tách nhau ra liệu tình đầu đến sớm sẽ ra sao? Liệu rằng tình yêu sớm quá thì có mang hạnh phúc hay không, hãy cùng đọc truyện để biết sau tất cả họ có dành cho nhau không nhé.
Edit MộcTruyện này thuộc thể loại nhanh xuyên. Thể loại này thì chắc chưa nhiều bạn biết lắm, nhanh xuyên tức là nhân vật chính sẽ xuyên vào nhiều câu chuyện khác nhau và thực hiện nhiệm vụ của mình trong câu chuyện ấy kiểu như chơi game ấy.Nhân vật chính tên là Bách Hợp, đã gặp tai nạn và qua đời, cô ấy sẽ xuyên vào nhiều câu chuyện khác nhau nhân vật cũng thường mang tên là Bách Hợp, sống thay cho một nhân vật trong đó, thường là nhân vật này khi chết vô cùng oán hận nên muốn thay đổi số phận của mình trong câu chuyện và báo thù rửa hận, tuy nhiên phần này thuộc dạng tình cảm, không phải báo thù nên kết có lẽ là HE.
tình đầu gặp nhau quá sớm